Cover

Con Đường Lạ Lẫm (tập truyện)

TIẾN THẮNG B7

Tác giả giữ bản quyền, dưới sự phân phối của Bookrix

Trời lại sáng

 

Không hiểu sao tôi lại nhận lời đi chơi cùng anh. Biển tát vào lòng từng con sóng , tôi buông mình vào khoảng không thư thái, nhẹ tênh những nỗi ưu phiền. Anh cho tôi một khoảng riêng tư. Một nụ hôn nồng nàn. Một lần trong đời tôi đã ước dục vọng anh đi xa. Tôi bắt đầu tình tứ mỗi lần hình dung anh là loài sư tử . Nhưng con sư tử lùi rồi, đánh rơi nụ hôn tan vỡ.

Dượng ngồi sát bên, cho tôi tiền mua sắm .Không lẽ bỏ học hẹn hò bị lộ . Giọng dượng ấm áp hỏi tôi những điều gì đó .

Tôi không kể mẹ biết chuyện dượng sàm sỡ con gái rượu của bà. Người đời vẫn ngợi ca bà lẳng lơ. Bao giờ bà cũng ảo tưởng mình cao quý. Dượng giàu , và điều kiện sống của tôi quả đầy đủ thật.

Tôi luôn nhớ rất rõ niềm kiêu hãnh của bà khi kể về thời thiếu nữ. Niềm tin đã nuôi dưỡng lòng tự tôn để bà đi qua một đời chồng, bỏ rơi bố khi ông sạt nghiệp. Tôi không kể mẹ biết về những lời có cánh mà dượng rót vào tai con gái rượu của bà.

Mẹ nằng nặc đòi dượng đưa tôi lên thành phố mua sắm nhân ngày phụ nữ. Dượng bày tỏ tình yêu với người đàn bà rất dịu dàng bằng cách chăm sóc chu đáo cho con riêng của nàng. Dượng thúc tôi thay bộ đồ diện nhất.

Công viên nước ngập tràn hạnh phúc của  những đứa trẻ bên ông bố bà mẹ. Dượng thì đứng nhìn tôi cưỡi ngựa, té cầu trượt.

Có một bất  ngờ mang lại ý ngĩa cho tất cả những điều này, đó là khi tôi nhập viện trị chứng rối loạn tâm lý. Những lời vừa kể cho bác sỹ được ông hóa giải bằng câu bông đùa :
   -Tổn thương tâm lý ở lưá tuổi đẹp rồi cũng qua đi như  áng mây đen, nhường chỗ cho nắng ấm. Hãy trở về bên người cha thứ hai của con.

Tôi tự cười mình thật tươi khi đã cởi bỏ được những ảo tưởng từ nỗi hoang mang nhớ cha yêu- Ông đang nơi nao. Tôi ngồi sau lưng dượng giã từ cánh cổng bệnh viện khi vầng dương chợt xé áng mây đen để trả lại nắng ấm và tươi sáng, cầu vồng muôn thủa vẫn lung linh.  

Trò đùa tính mạng

Một gã rủ tôi lên huyện  cà phê và hít không khí hoa lệ. Dù muốn hay không thì bạn tôi đều thuộc gia đình giàu có. Và tương lai là cái gì đó ngọt ngào mà tôi sẽ chinh phục. Nó mang lại hạnh phúc cho mẹ , người vẫn  hoài nghi tôi.

Nếu phạm sai lầm, tương lại sẽ cứu chuộc tôi. Đơn giản vì tôi cần biết chơi bi-a để không quê cục. Hơi thở ồn ào  chỉ càng làm tôi thêm yêu con đường sỏi đá bên cánh rừng già êm đềm. Những buổi chiều thênh thang khói bếp vẫn rộng mở vòng tay chào đón .

Gần nhà tôi có một người cán bộ quân đội khoảng một tháng lại về chơi một lần. Ông ở chơi hai ngày. Mời bạn bè về ăn cơm tối. Ông có đưa tình nhân về cùng hay không thì tôi tuyệt đối không biết.

Một ngày nọ ông không về quê nữa. Cà phê thị trấn tôi không được mời. Mấy cô em quần ngắn mới quen cũng làm mặt lạnh.

Tôi không gặp ông anh thị trấn suốt thời gian dài. Lúc này tôi đã đến một vùng quê ven biển, lao động để kiếm sống.

Tôi đã không kể lại câu chuyện này nếu không có một sự việc , vào ngày nghỉ , chúng tôi quyết định đi bơi. Khi ngang qua bãi tắm hiện lên khuân mặt rám nắng vẫn đưa tôi phong bì tiêu pha . Gã lẩn khuất trong đám du khách. Dưới nước là nụ cười khó hiểu của người từng cà phê thị trấn êm đềm. Dưới con sóng bồng bềnh, bàn chân chạm vào sợ hãi. Tôi quết định quay vào, nhưng than ôi, ông anh cùng toán người chặn lại , với nụ cười cà phê ngày nào.

Tôi bị dìm hơi thở vào làn nước. Khán giả luôn tươi cười trước màn hài kịch công phu mà mình cũng chính là tác giả. Khi tung cước vào mặt thợ lặn, hy vọng của tôi là biển khơi. Nhưng từng con sóng nặng nề chĩa họng súng vào lồng ngực . Tôi không chống lại được với sóng. Và điều duy nhất tôi cần phải biết lúc này là: tôi chết, nhưng vì đâu, vì đâu, vì đâu…? Tôi phải chết vì vài cái phong bì, tôi chết chỉ vì mấy trăm ngàn thôi sao?

Tôi quyết chiến đấu , hoặc là chết. Nhưng cuộc đời  không để chống lại những con sóng. Và tôi chết. Người kể lại câu chuyện này là hồn ma của tôi.

 

 

Kẻ điên rồ đáng mến

 

 

Tôi tin rằng cột sống là câu chuyện kỳ vĩ nhất của cuộc đời. Và có người từng nói cơ bụng là nơi tập trung sức mạng của cơ thể. Tôi tập cơ bụng với hứng thú như nhiều người dành cho bóng đá. Ngoài bài tập xà đơn, tôi nhớ về thời tân binh với những buổi bộ hành đến dộp da bàn chân.

Tối hôm ấy chúng tôi đi chợ đêm, dự định sẽ dùng một món ngon ở hội chợ. Bia làm mặt em ửng đỏ. Tôi có cảm tưởng mình là người đàn ông hạnh phúc, không chối từ để em cầm lái cho niềm vui em líu lo không ngớt.

Chờ chuyến tàu lúc nửa đêm

Impressum

Verlag: BookRix GmbH & Co. KG

Tag der Veröffentlichung: 20.02.2015
ISBN: 978-3-7368-7972-0

Alle Rechte vorbehalten

Widmung:
Tôi hiện ở thôn Đường Cát- Hà Ninh- Hà Trung- Thanh Hóa, 30 tuổi, có một số truyện trên mạng dưới tên Tiến Thắng B7. Đã nhiều năm nay bản thân gặp nhiều rắc rối, như thể một sự thật rằng, trên đất nước này tất cả mọi người đều có tốt lành, trừ duy nhất một người là TIẾN THẮNG B7. Họ tìm đủ mọi cách để tôi phải trở thành bất mãn. Các chi tiết trong truyện đều được đem ra cuộc sống một cách thiển cận để trêu ngươi. Tôi không có tiền để làm thẻ tín dụng, không điện thoại,... Qúa ngột ngạt, tôi thường đi đâu đó , nói là lao động phổ thông chứ thực ra đó chỉ là mưu cầu hạnh phúc mà thôi.Toàn bộ xe ôm ga Sài Gòn khạc nhổ om xòm để nhái lại thói quen của tôi, thực chất là uy hiếp và dọa nạt. Tôi ngồi tàu đi qua nhiều tỉnh thành, tất cả đều diễn đi diễn lại màu trắng của chiếc hon da của đứa em bị bẻ khóa đánh cắp.

Nächste Seite
Seite 1 /